Bộ máy thuần hóa
của CSVN
Nguyễn Chính Kết
Mâu thuẫn trong
chế độ CSVN
Chế độ CSVN là
một chế độ hàm chứa rất nhiều mâu
thuẫn và nhiều điều khó hiểu, khó hiểu
đến nỗi có nhiều người không hiểu
nổi hoặc không sao giải thích được.
Chẳng hạn, có thể
nói: xét về khả năng xây dựng đất
nước thì CSVN là một chế độ ngu xuẩn và
tệ hại nhất trong lịch sử nước ta, và không
chừng còn là ngu xuẩn nhất thế giới. Thế mà
những người lãnh đạo chế độ này
thường vỗ ngực tự xưng là “đỉnh
cao trí tuệ loài người”. Thật vậy, trước
1975, VNCH hay miền Nam Việt Nam −vốn văn minh
hơn những nước chung quanh như Thái Lan, Lào,
Miến Điện, hay ít nhất là ngang hàng hoặc hơn
chứ không thể kém Philippines, Đài Loan, Đại Hàn.
Thế mà sau 1975, khi chiếm được miền Nam,
CSVN đã biến cả Miền Nam lẫn miền Bắc trở
thành một nước lạc hậu hàng trăm năm so
với những nước kể trên. Sự tự hào của
bọn lãnh đạo CSVN quả là một ngu xuẩn, ngu
xuẩn đến nỗi người bình thường khó
mà hiểu được!
Tuy nhiên, nghĩ theo
chiều hướng hoàn toàn cục bộ thì sự tự
hào ấy xem ra cũng có lý. Hồ Chí Minh khi sinh tiền đã
từng nói: “Đánh thắng giặc Mỹ ta sẽ xây
dựng bằng năm, bằng mười ngày nay”. Khi
thấy thực tế là đất nước
dưới chế độ CSVN đã nghèo đi gấp
năm gấp mười lần trước đó, chúng ta
thường nhạo báng lời của ông Hồ. Sở
dĩ thế là vì chúng ta tưởng ông Hồ có ý nói
về việc xây dựng đất nước. Nhưng nếu
áp dụng cho việc xây dựng đảng và đời
sống của các đảng viên CSVN thì lời đó của
ông Hồ đúng 100%. Thật vậy, sau khi “đánh
thắng giặc Mỹ” và chiếm được
Miền Nam, đảng và các đảng viên CSVN đã giàu
lên không chỉ gấp năm gấp mười mà gấp đến
cả trăm, cả ngàn lần.
Cũng vậy, sự
kiện các lãnh đạo CSVN vỗ ngực tự xưng
là “đỉnh cao trí tuệ loài người”, nếu
đừng hiểu trí tuệ này áp dụng vào việc xây
dựng đất nước, mà chỉ áp dụng vào việc
bảo vệ đảng, bảo vệ sự độc
tôn trường trị của đảng, thì ta phải
công nhận họ đã thật sự đạt
đến đỉnh cao của trí tuệ loài
người. Có thể nói tóm gọn là CSVN rất ngu
xuẩn trong điều thiện, nhưng lại vô cùng khôn
ngoan trong điều ác; rất ngu xuẩn trong việc
bảo vệ và phát triển đất nước,
nhưng lại rất khôn ngoan và hữu hiệu trong
việc bảo vệ và phát triển độc quyền
thống trị đất nước của họ. Trí
tuệ hay sự khôn ngoan ở đây cần phải
hiểu theo chiều hướng gian manh, quỷ quyệt,
mưu mô, thủ đoạn…
Những câu hỏi
khó trả lời
Khi chưa hiểu
được những phương cách đảng CSVN áp
dụng để bảo vệ quyền lực và
độc quyền thống trị đất nước
của họ, thì nhiều người trên thế giới,
nhất những nạn nhân của chế độ CSVN,
đều lấy làm lạ tự hỏi:
− Tại sao các cán
bộ CSVN, cụ thể là những người công an CSVN
lại có thể tàn bạo và dường như hoàn toàn vô
cảm trước sự đau khổ tận cùng của
người dân, vốn cùng là máu đỏ da vàng với
mình, có khi là những người có họ hàng gần xa
với mình như vậy?
− Tại sao chế
độ CSVN lại dung dưỡng cho các cán bộ
cấp dưới được tự do cướp nhà
cướp đất của người dân mà không thèm xét
xử?
− Trước nguy
cơ mất nước rất lớn vào tay Trung Cộng,
biết bao người dân đang hết sức lo âu cho
vận mệnh dân tộc, tại sao một Quốc
hội gồm 500 dân biểu với tư cách đại
diện cho dân lại có thể thờ ơ và vô cảm
trước sự kiện này đến nỗi không
thể ra được một văn kiện chính
thức phản đối Trung Cộng? Tại sao
những người lãnh đạo cao cấp nhất trong
nước lại phản ứng như đồng lõa,
tiếp tay với kẻ thù xâm lược?
− Giặc Tàu xâm
lược rất mạnh và hung bạo đã xông vào nhà
mình, mà mình là nước nhỏ vừa nghèo lại vừa yếu,
chắc chắn chống giặc không nổi, tại sao
CSVN lại ngu xuẩn đến nỗi tuyên bố
sẽ không liên kết với nước nào khác để
chống lại giặc? Trong lịch sử thế
giới, có nước nào hay ông vua nào lại ngu xuẩn
đến thế không? Hay là CSVN muốn đầu hàng
hoặc muốn dâng cả nước Việt cho Tàu?
− Tại sao công an CSVN
trở nên phi nhân tính đến mức tàn bạo, dã man, vô
cảm như hiện nay? Trước khi trở thành công
an, họ có như vậy không? Họ tàn bạo, vô cảm
nên mới xin làm công an, hay vì họ làm công an nên mới
trở thành như vậy? (Nhiều người cũng hỏi
câu tương tự như vậy đối với các
cán bộ cộng sản).
− Còn hàng trăm câu
hỏi khác người dân thắc mắc mà không dễ dàng
gì trả lời cho xuôi…
Nhưng nếu chúng ta hiểu
được cách chế độ CSVN tự bảo
vệ mình và duy trì quyền lực tuyệt đối trên
toàn dân tộc, nhất là trên các đảng viên hay cán
bộ của mình bằng việc thiết lập một
bộ máy có khả năng thuần hoá một cách rất
hữu hiệu những người làm việc trong bộ
máy đó, chúng ta sẽ rất dễ trả lời
những câu hỏi trên.
Phương cách
bảo vệ quyền lực và độc quyền
thống trị của CSVN
1/ Bộ máy thuần hóa người dân
và đảng viên
Từ khi cướp
được chính quyền, đảng CSVN chủ
trương phải làm sao thành lập và duy trì được
quyền lực tuyệt đối trên toàn dân Việt hầu
muôn đời trường trị trên đất
nước này, hầu có thể mãi mãi đè đầu
cưỡi cổ người dân bất chấp họ có
chán ghét và bất mãn chế độ đến đâu. Vì
thế đảng chủ trương một chế
độ độc tài, phi nhân, lấy gian trá và bạo
lực làm phương châm hành động hầu tồn
tại lâu dài. Ngoài ra đảng CSVN còn tạo nên một
bộ máy thuần hóa người dân, nhất là
thuần hóa những đảng viên và những cán bộ từng
phục vụ cho chế độ, biến họ thành
những người tuyệt đối trung thành với
chế độ, và trung thành cho đến chết.
Bộ máy thuần hóa này
hệ tại một số những yếu tố sau:
● Chủ
trương vô thần, vô tôn giáo, vô gia đình, vô tổ
quốc và đứng trên luật pháp giúp cho các đảng
viên và các cán bộ cộng sản không còn bị một ràng
buộc nào khác ngoài sự ràng buộc với chế
độ. Nhờ thế, họ chỉ còn biết tuân
lệnh đảng và trung thành với đảng mà thôi.
a) Vô thần hay vô tôn giáo
khiến người cộng sản không còn tin vào
Thượng Đế, vào sự tồn tại của
linh hồn sau khi chết. Do không tin, người cộng
sản không cảm thấy lo sợ hay áy náy khi làm điều
ác, cho dù đó là những tội ác tày trời như
giết người, cướp của, cướp
đất của dân nghèo, hay sẵn sàng bán nước cho
ngoại bang… Còn người hữu thần hay có tôn giáo,
nếu thật sự tin vào luật luân hồi, nhân quả
nghiệp báo, hoặc tin vào sự thưởng phạt sau
khi chết, họ thường không dám làm điều ác hay
xử sự bất công với người khác, vì họ sợ
sẽ bị phạt ở đời sau nếu họ
phạm những tội ác ấy. Nhờ bản chất
khuyến thiện và chống ác, tôn giáo giúp các tín hữu
sống tốt hơn. Chính vì thế, cộng sản luôn
luôn muốn tiêu diệt tôn giáo, do tôn giáo luôn chống
lại điều ác, làm ngăn trở hữu hiệu bộ
máy thuần hóa của chế độ.
b) Vô gia
đình, vô tổ quốc khiến họ không còn
đặt nặng tình cảm cũng như trách nhiệm
đối với gia đình cũng như đối
với tổ quốc. Chủ trương vô gia đình
khiến những người cộng sản thuần thành
sẵn sàng thoát ly gia đình, không còn để tình cảm
gia đình chi phối, thậm chí sẵn sàng theo lệnh
đảng tố khổ cha mẹ mình hay anh em ruột
thịt của mình. Điển hình và là gương mẫu
cho tính vô gia đình này là Trường Chinh, một lãnh
đạo cao cấp của đảng CSVN, đã
đấu tố chính cha mẹ mình. Chủ trương vô
tổ quốc khiến họ không còn coi tổ quốc
là quan trọng, mà coi đảng là trên hết. Những
khẩu hiệu như “Trung với đảng, hiếu
với dân”, “Mừng đảng, mừng Xuân, mừng
Quê Hương”, “Còn đảng còn mình”, v.v… với
thứ tự đảng trước dân sau, hoặc
đảng rồi tới xuân rồi mới tới quê
hương… cho thấy tinh thần của những
khẩu hiệu này là đặt đảng lên trên hết,
trên cả dân tộc và tổ quốc. Do đó,
người cộng sản bị thuần hóa sẵn sàng
hy sinh cả dân tộc cho đảng, coi sự tồn
tại và quyền lợi của đảng quan trọng
hơn sự tồn tại và quyền lợi của
cả dân tộc.
c) Đảng đứng
trên luật pháp, hiến pháp nên đảng không bị
luật pháp chi phối, và đảng được hoàn
toàn tự do vi phạm luật pháp cũng như hiến
pháp. Pháp luật trong nước hoàn toàn phải theo ý
muốn và chủ trương của đảng, từ việc
soạn thảo đến việc thi hành hiến pháp và luật
pháp. Hiến pháp là do đảng lập, luật pháp
cũng do đảng viết; luật pháp do đảng
chỉ thị có nhiều điều luật ngược
hẳn lại hiến pháp, nhưng đối với
đảng, điều đó không đáng quan tâm. Ngồi
xổm trên luật pháp, đảng có quyền kết án
buộc tội ai tuỳ tiện, cho dù họ hoàn toàn vô
tội; và tuyên bố ai vô tội, không kết án, tuỳ ý
đảng, cho dù tội người ấy có tày trời
chăng nữa. Hiến pháp và luật pháp chỉ dùng
để ép buộc người dân phải tuân hành ý
muốn của đảng mà thôi. Đối với
đảng, vấn đề quan trọng là các
đảng viên hay các cán bộ có trung thành với
đảng hay không. Hễ trung thành với đảng thì mọi
tội ác hay mọi vi phạm pháp luật đều có
thể bỏ qua, hoặc được giảm nhẹ
tối đa có thể. Hễ chống lại đảng
hay tạo nên những bất lợi cho đảng thì dù
không có tội, đảng cũng tìm cho ra tội
để kết án, bỏ tù hoặc giết chết.
● Đảng chủ
trương phải làm sao để các cán bộ
cộng sản chỉ có một con đường
sống là trung thành bảo vệ chế độ cho đến
hết đời mà thôi, không còn một con
đường sống nào khác. Không trung thành hoặc
phản lại đảng thì chẳng những mất
hết tất cả những gì nhờ đảng mà mình
tạo được (như quyền lực, danh
vọng, của cải...) mà còn có thể bị tù tội
hoặc thủ tiêu. Vì thế, đừng lấy làm lạ
khi thấy các cán bộ cộng sản dù đã biết
chế độ này là chế độ bán nước
hại dân, và việc theo đảng của mình là một
sai lầm vô cùng to lớn, nhưng vẫn cứ phải
tỏ ra ủng hộ và nói tốt cho chế độ.
Về lãnh vực này
phải nói rằng đảng CSVN hết sức tài tình.
Đảng đã tạo ra được một
bộ máy nhà nước có khả năng thuần hoá
tất cả các cán bộ cộng sản làm việc
trong bộ máy này, biến họ trở thành những
người chỉ biết có đảng, chỉ biết tuân
lệnh đảng, bất chấp lệnh đó là phi lý,
phi nhân, tàn bạo, có hại cho dân tộc, cho tổ
quốc...
Làm sao đảng làm
được điều đó?
2/ Phương cách tạo nên bộ máy
thuần hóa
a) Trước hết,
đảng dồn người dân vào thế bần cùng. Mà
“bần cùng sinh đạo tặc”. Người dân
muốn sống được thì phải biết
lươn lẹo, gian trá, trộm cắp, đút lót,
hối lộ, thậm chí phải hại cả
người khác [1]. Do
người dân phải lươn lẹo, gian trá, trộm
cắp, đút lót, hối lộ… để sống mà đảng
luôn luôn có lý do để kết tội người dân
khi cần. Cách hay nhất để tiến thân trong xã
hội, sống thoải mái sung sướng là trở thành
đảng viên, thành cán bộ cộng sản. Cuộc sống
của đảng viên hay cán bộ sung sướng hơn
dân thường rất nhiều, nên nhiều người
dân đã phấn đấu để được trở
thành đảng viên hay cán bộ.
b) Khi đã trở thành
người của đảng, của bộ máy nhà
nước, người ta bỗng nhiên có một thế
đứng, một quyền hạn nào đó, và
đương nhiên họ bị cám dỗ lạm
dụng những lợi thế đó. Nhiều cán
bộ đã sử dụng bằng giả để
tiến thân, hay hối lộ cấp trên để
được thăng chức, hay lạm dụng
quyền hành để cướp nhà cướp
đất của dân, hay ăn thụt két, trộm cắp
của công, hay làm những điều tồi bại khác… Đảng
sẵn sàng làm ngơ trước những vi phạm pháp
luật đó nếu đảng viên hay người cán
bộ vẫn tỏ ra trung thành với đảng. Tuy
làm ngơ nhưng đảng vẫn ghi nhận trong hồ
sơ những vi phạm ấy. Và những hồ sơ vi
phạm này chỉ được khui ra khi đảng
cần kết án vì đương sự trở nên có
hại cho quyền lực của đảng [2].
Hầu hết những cán
bộ hay đảng viên đã lỡ tay “nhúng chàm” do
lòng “tham sân si” của mình hay do bị gài bẫy [3]
đều nhìn thấy cái án treo sẵn trên đầu
mình. Án này cứ treo mãi trên đầu như thế cho
dẫu mình có tiếp tục “nhúng chàm” nhiều hơn
nữa cũng không sao, miễn là cứ tỏ ra trung thành
với đảng, là đảng sẵn sàng bảo
vệ. Nhưng án đó sẽ sập xuống ngay khi
đảng viên hay cán bộ ấy chống lại
đảng, không tuân lệnh đảng, hay có ý phản
đảng, nhất là khi họ thức tỉnh
lương tâm, nhận ra đảng toàn làm những
điều sai trái, toàn gây tội ác đối với nhân
dân, nên không còn muốn tuân lệnh đảng nữa,
hoặc muốn đứng về phía người dân
để bênh vực cho quyền lợi của người
dân...
c) Những ai từng
tỏ ra trung thành với đảng, đảng luôn luôn
tạo điều kiện để họ trung thành
với đảng hơn nữa. Ngoài việc làm ngơ khi
họ vi phạm pháp luật, hay cướp nhà cướp
đất của dân, đảng cho họ được
thăng quan tiến chức, bất chấp họ có
xứng đáng hay có khả năng đảm nhiệm
tốt chức vụ đó hay không. Đối với
giới công an, đảng ra thật nhiều luật
thậm chí rất phi lý để công an có lý do làm
tiền người dân. Vì luật càng nhiều, càng phi lý
thì càng có nhiều người dân vi phạm những
luật ấy. Mà khi dân bị công an bắt gặp vi
phạm luật, chẳng hạn không đội mũ
bảo hiểm trên xa lộ, chạy xe không chính chủ,
v.v... thì để khỏi bị công an làm lôi thôi mất thì
giờ, người dân sẵn sàng bỏ tiền ra hối
lộ công an cho xong chuyện. Nhờ đó công an có
điều kiện làm giàu, và cũng nhờ đó công an
phải trung thành và gắn bó với chế độ
hơn. Nhiều người dân quá sợ bị mời
về đồn công an và bị tra tấn đến
chết như đã từng xảy ra chỉ vì vi phạm
luật giao thông hay một lỗi nhỏ khác [4]
nên sẵn sàng hối lộ để tránh nguy hiểm cho
mình. Việc pháp luật làm ngơ hoặc xử án thật
nhẹ những công an đánh chết người, vừa
để người dân sợ mà nhanh nhẩu đút lót
làm giàu cho công an, vừa để cho người công an
thấy sự dung dưỡng của chế độ
đối với mình mà trung thành với đảng
hơn.
Tóm lại, bộ máy thuần hóa
của đảng CSVN gồm những yếu tố:
1) Người cộng
sản được “giải phóng” khỏi những ràng
buộc do lương tâm, do tôn giáo, do gia đình, do tổ
quốc để chỉ còn bị ràng buộc vào đảng
mà thôi.
2) Người nào theo
đảng, trung thành với đảng thì được
đảng tạo đủ mọi điều kiện
để sống thoải mái, giàu có, có quyền lực, địa
vị… lại được pháp luật làm ngơ
trước những vi phạm luật của mình.
Điều này giúp họ dễ dàng thỏa mãn những
đòi hỏi của lòng tham sân si cũng như thất
tình lục dục của mình.
3) Những vi phạm
luật này khiến họ phải tiếp tục trung thành
với đảng để được tiếp
tục hưởng ơn mưa móc của đảng và
để khỏi bị truy tố về những tội
ác của mình.
4) Những ai không còn tuân
phục đảng, hay phản bội đảng,
hoặc làm theo lương tâm mình mà gây bất lợi cho
đảng thì chẳng những mất hết những gì
mình đang có mà còn có thể nguy hiểm đến tính
mạng mình và nhiều khó khăn sẽ xảy đến
cho gia đình mình.
Chính sách “cây gậy và
củ cà-rốt”, hay nói cụ thể hơn là “khủng
bố và quyền lợi”, được đảng CSVN
sử dụng rất nhuần nhuyễn và tài tình, tạo
nên một bộ máy thuần hóa rất hữu hiệu
đối với người dân, và nhất là đối
với đảng viên hay cán bộ cộng sản.
Do đó, đối với
các đảng viên hay cán bộ cộng sản, chuyện công
khai bỏ đảng, nhất là trở thành một người
đấu tranh cho dân chủ nhân quyền là chuyện hi hữu,
là những trường hợp đặc biệt. Làm
được chuyện này phải là người rất
can đảm, rất đáng phục nhờ trong quá
khứ họ sống thanh liêm, trong sạch, tay chưa
hề “nhúng chàm” nên không sợ bị chế độ truy
tố. Thiết tưởng chúng ta cần nâng đỡ
tinh thần họ, khuyến khích họ làm theo lương
tâm, hơn là cản trở hay tỏ ra nghi ngờ họ.
Tuy nhiên, do luật quả
báo, đảng CSVN lại bị Trung cộng hay
đảng Cộng sản Trung Quốc thuần hóa
cũng bằng những phương cách tương tự
như những phương cách mà CSVN đã thuần hóa
người dân và đảng viên của mình. Bị
thuần hóa đến nỗi đảng CSVN muốn thoát
khỏi ảnh hưởng của Trung cộng để
tự cứu mình và cứu cả đất nước
cũng không sao thoát được! Đúng là luật
quả báo!
Houston, ngày 10/8/2014
Nguyễn Chính Kết
[1] Có lần Thủ tướng CSVN Phạm
Văn Đồng nói: “Lương cao, lương
thấp đều sống được, chỉ có
lương thiện là chết” (Tiến sĩ Hoàng Xuân
Hào tiết lộ) (xem Nguyễn Anh Tuấn, Việt
Đạo trong sáng tạo lịch sử, nhóm phát huy tinh
thần Hùng Gia Đại Việt xuất bản,
Westminster-Cali, 1994).
[2] Tương tự như ở Trung
Quốc, những ông Bạc Hy Lai, Chu Vĩnh Khang… đã tham
nhũng cả mấy chục năm;, tình báo hay an ninh nhà
nước cộng sản làm gì mà không biết, nhưng có
đếm xỉa gì đến đâu! Chỉ khi mấy
ông này trở nên nguy hiểm hay bất lợi cho
người đang nắm quyền tối cao trong nước
thì những vi phạm ấy mới bị đưa ra ánh
sáng để có cớ mà kết án, mà hạ bệ hay tiêu
diệt thôi.
[3] Nhiều công an hay cán bộ giết
người, bảo vệ đường giây chuyển ma
túy vì thi hành lệnh trên, hoặc bị gài bẫy về
mặt tình cảm hay tình dục, v.v... đều phải tiếp
tục những công việc bất nhân mà đảng ra
lệnh. Họ sợ bị đảng truy tố hay công
khai hóa những việc tồi bại của mình. Nhiều
người có uy tín hay có địa vị trong xã hội
hoặc trong tôn giáo, do sai phạm về tiền bạc,
tình dục, hay bị gài bẫy để sai phạm
những điều ấy, chỉ vì muốn giữ uy tín
cho mình mà không dám làm những gì lương tâm mình buộc
phải làm, nhất là khi điều ấy gây bất
lợi cho chế độ.