LamsaoCSVNthoatTrungduoc



Làm sao CSVN có thể “thoát Trung” được?
Nguyễn Chính Kết
Hiện nay, một trong những giải pháp được nhiều người đề nghị để giúp Việt Nam thoát khỏi nạn mất nước vào tay Trung Cộng, đó là đảng CSVN phải “thoát Trung”, nghĩa là phải làm sao thoát khỏi vòng kiềm toả hay sự chi phối của Trung Cộng. Giải pháp “thoát Trung” thật là đúng và rất hợp lý trong tình trạng hiện nay của đất nước, vì bộ chính trị, cơ quan thực tế có quyền lực cao nhất nước hiện nay, nếu cứ tiếp tục bị Trung Cộng chi phối và điều khiển, thì việc mất nước vào tay Trung Cộng chỉ là vấn đề thời gian [1].
Nhưng việc “thoát Trung” thật ra chỉ là “cái ngọn”, còn “cái gốc” nằm ở cái “túi tham không đáy” hay tham vọng “quyết tâm giữ ghế” của các cán bộ cộng sản cao cấp và các thành viên bộ chính trị. Có giải quyết được “cái  gốc” thì “cái ngọn” mới giải quyết được. Thật vậy, làm sao “thoát Trung” được khi mà các lãnh đạo CSVN không có khả năng từ chối những cái “bả” có giá trị hàng tỷ hay hàng triệu đôla mà Trung cộng đưa đến tận miệng, hay từ chối những gái đẹp mà Trung cộng cố tình gài bẫy để thực hiện “mỹ nhân kế”? Làm sao “thoát Trung” được khi mà bộ chính trị vẫn còn chủ trương phải quyết tâm bảo vệ với bất cứ giá nào “độc quyền trường trị vô thời hạn” trên dân tộc Việt Nam? Với quyết tâm ấy, làm sao CSVN “thoát Trung” được khi mà đảng CSVN phải bám vào Trung cộng như cái phao duy nhất bảo hộ cho tham vọng độc quyền trường trị của mình hầu chế độ độc tài có thể tồn tại? Làm sao bộ chính trị CSVN “thoát Trung” được khi mà vừa có ý định ấy thì Trung cộng đã đe dọa sẽ công bố những mật ước bán nước mà những ông quan CSVN trước đây và hiện nay đã ký kết với Trung cộng, hay sẽ công bố những hành động tội lỗi của họ mà Trung cộng đã gài bẫy để họ sai phạm? Nhiều nguồn tin cho biết: bằng chính sách “cây gậy và củ cà-rốt”, Trung cộng đã mua chuộc và nắm được được cả “hạ tầng cơ sở” của bộ máy nhà nước CSVN, nghĩa là đã điều khiển được cả các chủ tịch UBND phường xã, và cả công an cấp phường xã trở lên.
Phải nói rằng các cán bộ đang làm việc trong bộ máy nhà nước CSVN đang bị kẹt cứng vì “há miệng mắc quai” do những món tiền quá lớn mà họ đã nhận được từ những kẻ thù của dân tộc [2], mà để bù lại những mối lợi to lớn ấy, họ phải thực hiện một điều gì đó có lợi cho kẻ chi tiền nhưng lại rất bất lợi cho quyền lợi của dân tộc.
Cái thế kẹt của những người tự xưng là “đầy tớ nhân dân” nhưng thực tế là “những tên cướp của nhân dân” biết rất rõ là: nếu cứ tiếp tục bị Trung cộng “dắt mũi” như hiện nay thì hiểm họa mất nước là điều chắc chắn không sao tránh được. Vì thế muốn đất nước thoát khỏi hiểm họa đó thì phải “thoát Trung” trước đã. Nhưng làm sao thoát khỏi nanh vuốt của Trung cộng được khi mình đã lén lút nhận của chúng những món tiền quá lớn, hay đã bị chúng “cấy sinh tử phù”?
Để giúp bộ máy lãnh đạo CSVN “thoát Trung”, có người đề nghị là họ phải từ chức, trả lại quyền lãnh đạo đất nước cho người dân mà họ đã cướp được vào năm 1945 tại miền Bắc và năm 1975 tại Miền Nam. Đây là một đề nghị hết sức hợp lý và rất hữu hiệu, nếu làm được thì việc “thoát Trung” hẳn nhiên sẽ trở thành thực tế. Nhưng đối với người cộng sản thì quả là “bất khả thi”, trừ trường hợp có ai kề dao vào cổ hoặc dí súng vào đầu họ. Làm sao một tên cướp tham lam có thể tự nguyện trả lại tài sản cho khổ chủ? Vì thế, sau khi cướp được chính quyền từ tay người dân, đảng CSVN lập tức nghĩ ngay tới việc phải làm sao bảo vệ và duy trì vô thời hạn cái quyền lực vừa cướp được, quyết tâm không nhường lại cho ai. Tham vọng đó đã được thể hiện thành điều 4 trong hiến pháp mà họ lập ra và ép buộc người dân cả nước phải chấp nhận.
Nhờ cướp được quyền lực tối thượng này mà các cán bộ CSVN mới có thể làm giàu một cách nhanh chóng. Quả thật, tổng thống của một nước giàu có như Hoa Kỳ, dù tài ba đến đâu, cũng không thể dùng quyền lực của mình để đạt được một tài sản trị giá hàng tỉ hay hàng triệu đôla một cách nhanh chóng như một bộ trưởng hay một chủ tịch UBND tỉnh ở Việt Nam. Trong một nước nghèo được xếp vào hạng gần chót trên thế giới về kinh tế như Việt Nam, làm sao những người lãnh đạo đất nước lại có thể giàu đến thế được nếu không phải do những hành động phi nhân và bất chính?
Do đó, chỉ những người chưa hiểu được bản chất của cộng sản mới có thể tin được khả năng “thoát Trung” của CSVN.
Trước nguy cơ mất nước vào tay Trung cộng, những nhà lãnh đạo đảng cũng như nhà nước CSVN đang lâm vào một thế kẹt, họ loay hoay không biết phải giải quyết cách nào để có thể vừa giữ được nước lại vừa giữ được quyền lực!? Khổ một điều là muốn giữ được nước thì phải chấp nhận từ bỏ quyền lực! Ngược lại, muốn giữ được quyền lực thì đành phải chấp nhận mất nước! Tình trạng hiện nay khó mà có được trường hợp thứ ba là vừa giữ được nước lại vừa giữ được quyền lực. Đó là điều CSVN đang loay hoay tìm cách thực hiện.
Từ bỏ quyền lực là điều mà người cộng sản không thể tự nguyện làm được. Tâm nguyện của họ đã từng nhiều lần thể hiện thành hành động là “thà mất nước chứ không thà mất đảng”. Nhưng nghĩ lại thì.… để mất nước không hẳn đã thật sự có lợi cho đảng và cho cá nhân họ vì họ sẽ mang tội với dân tộc, sẽ bị các thế hệ sau nguyền rủa hàng ngàn năm. Và một khi nước đã mất thì chưa chắc gì họ đã giữ được quyền lực. Nếu Trung cộng có hứa với họ là dù mất nước cũng sẽ để cho họ tiếp tục nắm quyền cai trị, thì lời hứa ấy làm sao tin được? Chính bản thân họ là những người từng ăn gian, nói dối, hứa lèo hứa cuội không ngượng miệng đúng như bản chất “nói dối như Vẹm” của người cộng sản, thì làm sao họ có thể tin được ông thầy đã truyền thụ chính bản chất dối trá ấy cho họ? Sự dối trá cụ thể của ông thầy vừa xảy ra trước mắt họ mới đây, là vùng chung quanh giàn khoan HD-981, tàu của Trung cộng, ông thầy họ, đã chủ động đến gây sự và tấn công tàu của Việt Nam hàng trăm lần, nhưng ông thầy ấy lại phao tin trước thế giới là tàu của Việt Nam đã đến gây hấn với tàu Trung cộng hàng mấy ngàn lần. CSVN đã dối trá có hạng, nhưng ông thầy họ còn dối trá hơn họ bội phần, thế thì những lời hứa của ông dù có “chắc như đinh đóng cột” cũng không làm sao tin cho được?
Hiện nay, CSVN chỉ còn một cách là làm sao duy trì được quyền lực càng lâu càng tốt trước khi đất nước mất vào tay Trung cộng hoặc trước khi CSVN bị người dân lật đổ. Một trong hai điều chắc chắn sẽ xảy ra, không điều này thì phải là điều kia. Điều nào sẽ xảy ra tùy thuộc rất nhiều vào mức độ dũng cảm và khôn khéo của người dân. Mọi hành động của CSVN hiện nay chỉ là để đối phó với tình trạng “tứ bề thọ địch” của mình. Một đằng là phải làm sao xoa dịu sự phẫn nộ đang ngày càng dâng cao của người dân, vì người dân càng ngày càng nhận ra bản chất bán nước của CSVN; đằng khác lại phải mềm dẻo với Trung cộng để chúng không “bật mí” những mật ước bán nước mà hai đảng Việt cộng và Trung cộng đã lén lút ký kết với nhau, đồng thời kéo dài thời gian thực hiện những mật ước ấy càng lâu càng tốt, nhất là không để xảy ra chiến tranh giữa hai nước vì chắc chắn CSVN sẽ thua một cách thảm hại.
Hiểu vấn đề như thế, chúng ta mới dễ dàng cắt nghĩa được tại sao các thành viên bộ chính trị CSVN lại có những lời nói bất nhất, khó hiểu, kẻ nói xuôi người nói ngược; tại sao ngay trong lời nói của từng thành viên bộ chính trị thì lời nói hôm sau “đá” lời nói hôm trước… Để che dấu cái “đuôi” bán nước của họ trước người dân, họ phải đóng kịch thật khéo (điều này đối với họ thật dễ, vì đóng kịch và giả bộ vốn là nghề của họ). Nhưng trớ trêu thay họ lại phải tỏ ra thật ngoan ngùy trước quan thầy bảo trợ cho tham vọng quyền lực của mình. Làm sao vừa phải giả bộ đe dọa hoặc chửi Trung cộng để lấy lòng dân, lại vừa phải công khai quỳ gối lạy lục ông quan thầy khó tính của mình!? Đó chính là lý do “trống đánh xuôi, kèn thổi ngược” hết sức khó hiểu trong cách phản ứng của bộ chính trị cũng như Quốc hội của đảng CSVN hiện nay!
Houston, ngày 04-07-2014
Nguyễn Chính Kết


[1] Hiện nay, số người của Trung cộng được cài vào hàng ngũ lãnh đạo CSVN chắc chắn  không phải là ít. Đây là điều chắc chắn vì Trung cộng đã có âm mưu thôn tính Việt Nam từ nhiều thập niên trước (đúng như bản chất cố hữu của Hán tộc như lịch sử từng chứng minh), và các lãnh đạo CSVN đã quá ngu xuẩn khi chọn kẻ thù của dân tộc làm bạn.

        “VN có khoảng 700 đảng viên CSVN có tài sản từ 100 đến 300 triệu đô la.
        “Một thành viên cao cấp của Hội đồng mậu dịch Việt - Mỹ tiết lộ đảng CSVN được xem là một tỉ phú hàng đầu của thế giới vào năm 1995 với tài sản ước lượng lên đến 20 tỉ đôla…VN hiện nay có khoảng từ 80 đến 100 người có tài sản trên 300 triệu đô la, tất cả các tỉ phú này đều là cán bộ cao cấp của đảng.
        “Ông John Shapiro, một cựu chiến binh Hoa kỳ sau 3 tuần lễ thăm VN để tính chuyện làm ăn buôn bán, phát biểu rằng các ông lớn trong đảng gồm các thành viên bộ chính trị, các bộ trưởng và thứ trưởng, ít nhất mỗi người có vợ hay con làm chủ một công ty. Theo ông J Shapiro, do việc chính phủ cho phép các công ty được chuyển ngân ra nước ngoài lên đến 500,000 đô la, số ngoại tệ trong nước bắt đầu vơi đi.
        “Vẫn theo ông Shapiro, có khoảng 700 đảng viên CSVN có tài sản từ 100 đến 300 triệu đô la. Đây là con số do một nhân vật cao cấp của ngân hàng trung ương cung cấp cho ông. Những đảng viên có tài sản từ 50 đến 100 triệu đô la khoảng 2000 người…
        “Tất cả những con số về tài sản của đảng CSVN là do những chuyên viên thống kê của cơ quan mậu dịch quốc tế. Số tài sản lớn lao trên do thân nhân của đảng viên cao cấp ở nước ngoài làm sở hữu chủ. Ông Shapiro cũng nêu lên nhiều thí dụ điển hình như vợ bé của tổng cục phản gián làm ăn rất lớn ở Âu châu, em ruột của trung tướng VC, tổng cục phó tổng cục phản gián đang kinh doanh rất lớn ở Nam Cali, vợ con của Giám đốc tổng cục kinh tế và thân nhân của Đỗ Mười thủ đắc những tài sản nhiều triệu đô la ở Vancouver, Canada và cả ở New York, Houston. Trong niên khóa 94-95, hàng trăm du học sinh là con cái đảng viên tự túc. Niên khóa 95-96, con số này tăng lên gấp 3…”
        Trang web này còn cho biết chi tiết về giá trị tài sản trên một tỉ đô la của cá nhân 20 đảng viên CSVN cao cấp đang hoặc đã lãnh đạo đất nước.







________________________________________________________________________