Cần hợp lực, tránh phân rẽ
Nguyễn Chính Kết
Trong bất kỳ cuộc chiến đấu nào, muốn chiến thắng, phải có sức mạnh. Không đủ sức mạnh, việc thắng đối phương mạnh hơn mình thường chỉ là ảo tưởng! Không đủ mạnh, ta cũng không lôi kéo được sự hợp tác của những thế lực bạn có cùng mục đích với ta. Thật vậy, người giầu mấy khi lại chịu làm ăn chung với anh nghèo, trừ trường hợp hợp tác theo quan hệ chủ-tớ. Nói cụ thể hơn, muốn chiến thắng độc tài cộng sản, chúng ta phải có lực. Muốn vận động các nước tự do dân chủ trên thế giới giúp ta chiến thắng cộng sản, ta cũng phải có lực thì họ mới sẵn sàng giúp. Không đủ lực, không đủ mạnh, thì chiến thắng chỉ là ảo tưởng! Giống như kẻ không có tiền mà cứ mơ làm chủ một chiếc Mercedes hay một dinh thự sang trọng! Muốn hợp lực thì đừng quá khắt khe trong việc chọn lựa người đối tác. Chỉ chấp nhận người giống mình thì thật trái tự nhiên, vì “bá nhân bá tính”, có mấy ai giống ai? Chỉ chấp nhận hợp lực với những người không có tật xấu, không tham sân si, thì đốt đuốc tìm khắp thế giới chưa chắc đã thấy ai. Trái lại, phải sẵn sàng liên kết với những ai cùng chung mục đích với mình, bất kể họ có đường lối khác, hay có những xung đột về quyền lợi, thậm chí có tư thù với mình. Gương Trần Hưng Đạo dẹp mối thâm thù với Trần Thủ Độ để cùng hợp lực đánh đuổi quân Mông Cổ là một gương sáng lạn mà các nhà đấu tranh dân chủ hiện nay nên thực hiện. Lịch sử cho thấy những nước nhỏ ở cạnh nhau không nhiều thì ít đều có những xích mích, thậm chí có những mối thâm thù. Nhưng khi bị một nước lớn muốn thôn tính, những nước nhỏ ấy liền dẹp bỏ mọi xích mích hay thù oán để cùng hợp lực chống lại nước lớn kia. Không dẹp xích mích và thù hận để hợp lực thì sẽ… “chết cả lũ”! Muốn hợp lực, phải tôn trọng và chấp nhận sự khác biệt của nhau. Càng chấp nhận khác biệt, càng dễ dàng hiệp nhất. Đó là “hiệp nhất trong đa dạng”, theo tinh thần “quân tử hòa nhi bất đồng”. Hiện nay, kẻ thù còn đang diễu võ dương oai thì phải hợp lực mới có sức mạnh mà chiến thắng. Vì thế, bây giờ chưa phải là lúc chọn những người tài đức, xứng đáng để điều hành đất nước khiến ta cần loại trừ những người khiếm khuyết. Khi cần phá một khu rừng để xây đô thị, ta chưa cần người có trình độ học vấn hay đạo đức tốt lành, mà cần bất kỳ ai có khả năng chặt cây xúc đất, miễn không có ý phá hoại là được. Bao giờ xây dựng đô thị thì mới cần tuyển những kỹ sư tài ba, những thầu khoán lương tâm… Cần người phá rừng mà lại chỉ nhận vào những kỹ sư tài ba, những thầu khoán lương tâm… thì thật là điên, chẳng bao giờ phá được! Khi hợp lực đấu tranh, chỉ những người có ý phá hoại mới cần phải loại trừ! Do đó, phải phân biệt giữa khác biệt và đối nghịch. Khác biệt thì dù khác tới đâu cũng nên tôn trọng và chấp nhận. Nhưng không thể chấp nhận những kẻ đối nghịch là những kẻ đi ngược lại mục đích chung của chúng ta. Chẳng hạn đã đấu tranh cho dân chủ đa nguyên thì ta nên tôn trọng và chấp nhận tất cả những cá nhân hay tập thể cùng theo đuổi mục đích đó, cho dù họ có đường lối rất khác với chúng ta. Nhưng không thể hợp lực với những người chủ trương ủng hộ chế độ độc tài, những kẻ chủ trương loại trừ những ai khác đường lối với mình, không chịu theo mình. Hay khi chống văn hoá vận của cộng sản, chúng ta không nên bắt mọi người phải chống theo cách của mình; trái lại, nên hỗ trợ họ chống theo cách của họ. Nhưng phải cương quyết trực diện đấu tranh với bất cứ ai chủ trương ủng hộ hay tiếp tay cho cộng sản thực hiện kế hoạch văn hóa vận này. Chỉ cổ võ và thực hiện hợp lực như thế vẫn chưa đủ. Để có được sức mạnh, chúng ta còn phải khôn khéo và can đảm chống lại kế ly gián của cộng sản, những kẻ đang vô tình hay cố ý làm lợi cho cộng sản bằng cách gây chia rẽ trong cộng đồng người Việt, hoặc âm mưu kéo bè kết đảng để lũng đoạn hàng ngũ đấu tranh. Muốn biết một người có làm lợi cho cộng sản hay không, đừng chỉ xét những câu nói đầy vẻ chống cộng của họ, mà hãy xem điều họ nói, họ viết, họ làm có hại cho sự đoàn kết của khối người Việt Quốc gia, của hàng ngũ đấu tranh chống cộng hay không. Tay sai của cộng sản có thể hô đả đảo cộng sản hay chửi Hồ Chí Minh còn mạnh hơn cả người quốc gia hầu mọi người tin rằng họ là người chống cộng, nhờ đó họ mới leo cao luồn sâu vào hàng ngũ người quốc gia để lũng đoạn, gây hoang mang, chia rẽ. Tuy nhiên, cần phải rất thận trọng khi kết luận một người là cộng sản, là tay sai cộng sản, nhất là khi người ấy có cả một quá trình tích cực chống cộng. Làm mất uy tín những người tích cực chống cộng đều nằm trong kế ly gián của cộng sản. Đấu tranh hay làm chính trị thì phải dùng mưu kế. Mưu kế thì biến hóa khôn lường, người bình thường, ngay cả đối thủ dù khôn ngoan chưa chắc đoán ra được. Một người có cả một quá trình tích cực xây dựng dân chủ và có thành tích đấu tranh, nếu ta chỉ dựa vào việc người đó bắt tay hay giao thiệp với một người cộng sản để xác quyết người đó là cộng sản thì quả là hồ đồ. Biết đâu đó là mưu kế của người ấy. Trước một sự kiện chưa sáng tỏ, chúng ta có quyền nghi ngờ, nhưng chưa nên vội vàng xác quyết. Hãy đợi cho đủ bằng chứng xác đáng hãy kết luận; nếu không, chúng ta lại đi vào lối mòn của cộng sản: “Thà giết lầm hơn bỏ sót”, hay mới chỉ thấy một người giao tiếp với người đối phương đã xác quyết người ấy là Việt gian, là theo địch, rồi bắt giam hay giết họ! Tóm lại, muốn chiến thắng cộng sản, phải biết hợp lực để có sức mạnh, và mặt khác phải chống lại kế ly gián gây phân hóa của cộng sản. Houston, ngày 08-5-2011 Nguyễn Chính Kết