Cộng Sản Việt Nam, một đảng cướp
Nguyễn Chính Kết
Qua việc nhà nước CSVN cướp đất đai, tài sản của các tôn giáo, của người dân, kể cả những người dân nghèo khổ, trong khi các cán bộ CS đã giầu “
nứt khố đổ vách”, đảng CSVN đã lộ nguyên hình là một đảng cướp chính danh. Những hành động ăn cướp đất đai, nhà cửa
nổi tiếng nhất và gần đây nhất là việc cướp đất đai, nhà cửa của Tòa Khâm Sứ, giáo xứ Thái Hà tại Hà Nội, của nhà dòng Bác Ái Vinh Sơn tại Sàigòn, của Tu Viện Dòng Thánh Phaolô tại Vĩnh Long, và của Làng Mai Bát Nhã ở Lâm Đồng.
Sau khi cướp được chính quyền, CSVN buộc các đoàn thể tôn giáo phải cho họ mượn các cơ sở của mình để biến thành cơ sở giáo dục, y tế hay những cơ sở khác của nhà nước. Trên giấy tờ chính thức thì những cơ sở tôn giáo
chỉ cho nhà nước mượn để sử dụng
với mục đích giáo dục hay
y tế. Điều đó có nghĩa là chủ quyền của những cơ sở ấy
vẫn là của các đoàn thể tôn giáo, nhà nước chỉ có quyền
tạm thời sử dụng cho mục đích đã được ký kết trong các văn bản. Ký kết thế nào thì phải thực hiện như thế, và đã gọi là mượn thì phải trả, chứ không có quyền dùng vào mục đích khác hoặc bán hay giao cho người khác sử dụng. Đó là luật công bằng.
Buộc các tôn giáo cho mượn các cơ sở, họ dựa trên một điều khoản của hiến pháp do chính họ lập ra rồi ép buộc toàn dân chấp nhận: “
Đất đai là sở hữu của toàn dân do nhà nước quản lý”. Chỉ cần áp dụng nghiêm chỉnh cái điều luật ăn cướp này thì họ đã lợi lộc không biết bao nhiêu mà kể. Nhưng lợi như thế vẫn chưa vừa lòng tham của họ. Ngay chính luật lệ họ lập ra này, họ cũng sẵn sàng vi phạm cách trắng trợn. Trường hợp cướp đất đai của Tòa Khâm Sứ, giáo xứ Thái Hà, dòng Bác Ái Vinh Sơn tại Sàigòn, và Tu Viện Dòng Thánh Phaolô tại Vĩnh Long, những tập thể bị cướp đất có đầy đủ giấy tờ chứng minh quyền sử dụng đất đai mà trên nguyên tắc và theo luật thì chính chế độ ăn cướp này cũng phải công nhận. Nhưng bất chấp sự rõ ràng ấy, CS vẫn dùng bạo lực cướp đất rồi cấp cho người này, công ty kia để họ đầu tư. Trường hợp Tòa Khâm Sứ và giáo xứ Thái Hà, trước sự phản đối quyết liệt của Tòa Giám mục Hà Nội và giáo dân Thái Hà, đảng CS thấy không thể nuốt trôi hai miếng đất ấy, họ bèn biến của tư thành của công, biến đất của Giáo Hội thành công viên theo tinh thần “
ăn không được phá cho hôi”.
Qua những sự việc trên, và nhiều sự kiện khác, ta thấy: bất chấp hàng trăm ngàn trường hợp kêu oan, kiện cáo, biểu tình của dân chúng trước tình trạng bị cướp đất, cướp tài sản cách bất công, đảng CSVN không hề tỏ ra một dấu hiệu cải thiện hay nhận ra sự sai trái của mình. Họ vẫn tiếp tục thẳng tay đàn áp bằng bạo lực, bằng tòa án, và nhất định ăn cướp cho bằng được.
Luật đất đai do họ tạo ra − quy định rằng đất đai là “
sở hữu của toàn dân”, “
do nhân dân làm chủ” nhưng lại “
do nhà nước quản lý”. Trên thực tế, người dân chỉ là
chủ hờ, tức chỉ sở hữu trên danh nghĩa chứ không hề làm chủ thật sự. Còn nhà nước, công cụ của đảng CS, trên danh nghĩa là quản lý, nhưng trên thực tế lại dành quyền của chủ, dám toàn quyền quyết định về đất đai trên toàn quốc: họ muốn lấy đất đai của ai, cấp phát cho ai tùy ý. Ra luật đất đai này trong hiến pháp, họ trắng trợn truất quyền sở hữu của tất cả mọi công dân trên toàn bộ đất đai mà các công dân đã có quyền sở hữu hợp pháp trước đó. Đây là một hành vi ăn cướp bằng hiến pháp.
Thật vậy, nếu đất đai do nhân dân làm chủ, tại sao khi nhượng đất nhượng biển cho Trung Quốc, nhà nước hay đảng CS lại không hỏi ý kiến nhân dân? Tại sao việc nhượng đất tai hại ấy chỉ là để bảo vệ cho sự tiếp tục cai trị của đảng CS chứ không hề ích lợi gì cho người dân mà còn thiệt hại vô vàn cho đất nước? Khi nhân dân, là chủ đất, tỏ ra không chấp nhận việc nhượng đất nhượng biển đó bằng những cuộc biểu tình ôn hòa, tại sao CS lại đàn áp và bắt tù người dân biểu tình? Nếu đất đai là sở hữu của người dân, tại sao đảng và nhà nước có quyền tước đoạt đất đai của họ khi họ có đầy đủ giấy tờ chứng minh chủ quyền hợp pháp của họ?
Nếu nhân dân thật sự là chủ sở hữu đất đai còn nhà nước thật sự chỉ là người quản lý, thì khi muốn nhượng đất cho ai, lấy đất của ai để dùng vào việc gì, người quản lý (tức nhà nước) phải hỏi ý kiến người chủ (tức người dân). Trên nguyên tắc, chỉ người chủ mới có quyền quyết định, người quản lý chỉ làm theo lệnh hay ý muốn của chủ mà thôi. Đằng này, nhà nước (người quản lý) muốn chiếm đất của dân hay lấy đất đai của dân để ban phát cho ai tùy ý, bất chấp ý muốn của dân (người chủ), như vậy là họ vượt quyền quản lý và tiếm quyền làm chủ rồi. Họ đã trắng trợn vi phạm chính hiến pháp do họ ban hành. Có thể nói: sau khi ban hành luật đất đai, công nhận quyền làm chủ đất đai của người dân, thì đảng CSVN đã ngay tức khắc cướp quyền làm chủ ấy của người dân. Tương tự, hiến pháp của họ cũng quy định người dân là chủ của đất nước, nhưng trong thực tế, họ cũng cướp luôn quyền làm chủ ấy, và chỉ cho người dân được làm chủ đất nước một cách hình thức, qua những cuộc bầu cử giả tạo.
Những điều luật trong hiến pháp công nhận quyền làm chủ của người dân trên đất nước cũng như trên đất đai, và các quyền tự do của người dân chỉ là luật trên giấy không mấy khi được thi hành trong thực tế. Vì trong thực tế, tất cả những quyền của người dân mà hiến pháp công nhận thì đảng CS đều cướp đi một cách trắng trợn: từ quyền làm chủ đất nước, làm chủ đất đai đến các quyền làm người, các quyền tự do… Do đó, nếu so sánh với những đảng cướp khác thì đảng CSVN quả là một đảng cướp gian ác nhất, có hệ thống nhất, quy mô nhất, và toàn diện nhất. Các đảng cướp khác chỉ cướp chủ yếu là của cải và chỉ là của cải thôi. Còn đảng CS thì cướp hầu hết những gì mà người dân có, kể cả tinh thần lẫn vật chất... Xin kể ra đây một vài cách ăn cướp điển hình của họ:
− Cướp đất đai tài sản của dân qua các chính sách cải cách ruộng đất, đấu tố địa chủ, cải tạo công thương nghiệp, đánh tư sản mại bản, hợp tác xã…
− Rút ruột hay giá trị của đồng tiền mà người dân đang cầm trong tay hay đang cất giữ trong nhà băng qua những cuộc đổi tiền hoặc hủy tiền sau 1975.
− Rút ruột hay phẩm chất các công trình công cộng bằng cách rút bớt tiền chi phí cần phải có cho những công trình ấy.
− Phỗng tay trên những tiền hay vật phẩm viện trợ hoặc cứu trợ thiên tai của ngoại quốc hay của những người từ tâm,
− Phỗng tay trên phần nào tiền công của các công nhân làm việc cho các công ty nước ngoài trước khi tiền được trao vào tay họ, đặc biệt trong những vụ buôn người dưới danh nghĩa xuất khẩu lao động.
− Gián tiếp cướp trinh tiết, danh dự, tiền bạc và hạnh phúc của những cô gái, những em nhỏ bị bán sang các nước khác để làm nô lệ tình dục…
− Cướp tiền đóng thuế của người dân bằng cách thay vì dùng tiền thuế đó để phục vụ người dân thì lại dùng để trả tiền cho bộ máy công an hết sức đồ sộ để chủ yếu bảo vệ cho ngai vàng của đảng hơn là để bảo vệ an ninh cho người dân.
− Một cách ăn cướp hết sức đặc biệt mà chỉ có đảng CSVN mới nghĩ ra: Không chỉ ăn cướp của các thế hệ đồng thời, CSVN còn ăn cướp của các thế hệ tương lai bằng cách vay tiền của các nước tự do với danh nghĩa lợi ích quốc gia để lấy tiền đút túi, còn việc trả nợ thì để cho các thế hệ Việt Nam trong tương lai è cổ ra mà trả.
− Còn vô số cách ăn cướp khác như tham nhũng, hối lộ, quy hoạch đất đai, cướp nhà đuổi người, v.v... vì giới hạn của bài viết, không thể kể hết ra đây.
Tóm lại, dưới chế độ CSVN, có thể ví các quyền của người dân − như quyền sở hữu đất đai, quyền làm chủ đất nước, các quyền tự do, các nhân quyền − trong hiến pháp thì lớn như cái đầu voi, nhưng trong thực tế chỉ nhỏ như cái đuôi chuột. Nói khác đi đảng CSVN chỉ là một đảng gian trá từ trong hiến pháp, luật pháp đến những lời nói và hành động thực tế, vì thực chất đó chỉ là một đảng cướp đúng nghĩa, chỉ khác với các đảng cướp khác ở chỗ đã cướp được chính quyền mà thôi.
Nguyễn Chính Kết