Bất công xã hội tại Việt Nam
Nguyễn Chính Kết
Hiện nay, tại Việt Nam, sự chênh lệch giữa người giàu và người nghèo càng ngày càng gia tăng. Các cán bộ cộng sản, đặc biệt những cán bộ cao cấp, hết sức giàu có. Những người Việt làm ăn thành công nhất ở hải ngoại có thể thua kém họ rất xa. Trong khi đó, vô số dân chúng đang phải sống lầm than, nghèo khổ, cùng cực. Có đi đến những hang cùng ngõ hẻm ngay trong các thành phố lớn, không cần nói tới các vùng thôn quê, mới thấy được sự cùng cực này của người dân. Sự chênh lệch giàu nghèo này tại Việt Nam có thể lớn vào hạng nhất nhì thế giới. Tại sao vậy? Thực trạng Việt Nam hiện nay khiến chúng ta có thể nghĩ rằng có hai giai cấp hay hai giai tầng xã hội: giới cai trị và giới bị trị, nói cách khác, giới ăn cướp và giới bị cướp (Lưu ý: sự phân loại này chỉ là tương đối, vì trong thực tế, tuy rất hiếm nhưng vẫn có những cán bộ thuộc giới cai trị sống rất thanh liêm; và ngược lại cũng không thiếu những người thuộc giới bị trị lại tiếp tay cho hành động ăn cướp của giới cai trị). ● Giới cai trị hay giới ăn cướp, chủ yếu là các đảng viên cộng sản đang nắm quyền cai trị ở các cấp, từ trung ương xuống đến địa phương, trong chế độ độc tài hiện nay. Cho đến nay, qua những hành động cướp bóc trắng trợn, lộ liễu, không còn e dè dấu diếm, đảng cộng sản Việt Nam đã lộ nguyên hình là một đảng cướp. Số dân oan bị cướp đất, cướp nhà, ruộng vườn, cũng như tình trạng tham nhũng trong nước càng ngày càng tăng chứ không hề suy giảm, cho thấy đảng cộng sản Việt Nam không hề muốn cải thiện bản chất ăn cướp của họ. Sự hiện diện của tầng lớp dân oan ngày càng đông là một bằng chứng chứng tỏ đảng cầm quyền hiện nay là một đảng cướp thật sự. Họ có đầy đủ những phương tiện trong tay để có thể cướp đoạt bất kỳ của ai. Họ có khả năng ăn cướp hơn bất kỳ một đảng cướp nào khác vì họ nắm được cả ba thứ quyền lớn nhất của quốc gia trong tay: lập pháp, hành pháp, tư pháp. Trong các nước dân chủ, ba quyền này do ba ngành độc lập nhau nắm, không ngành nào lệ thuộc hay phải làm theo lệnh của ngành nào. Nhờ đó, ba ngành này có thể kiểm soát lẫn nhau, không để cho ngành nào vượt quyền hạn làm những điều sai trái. Nếu hành pháp làm sai, lập pháp có quyền tố cáo để tư pháp xử. Tư pháp xử không công minh thì lập pháp can thiệp, v.v... Còn trong chế độ độc tài cộng sản, ba quyền này đều nằm trong tay đảng CSVN, nên đảng đã lạm dụng cả ba quyền này để phục vụ cho dã tâm ăn cướp của họ. Lập pháp thì đưa ra những luật thuận lợi cho hành động ăn cướp của họ. Chẳng hạn luật “đất đai thuộc quyền sở hữu của toàn dân” nhưng lại “do nhà nước quản lý” là luật biến những hành động ăn cướp của các cán bộ nhà nước thành những hành động hợp pháp, đồng thời biến việc tự vệ, phản đối hay khiếu kiện của nạn nhân bị cướp thành những tội như “gây rối trật tự công cộng”, “phá hoại tài sản của nhà nước”, “hành động chống lại nhà nước XHCNVN”. Tòa án của đảng cướp này là cơ quan kết tội những nạn nhân bị cướp nào dám lên tiếng phản đối bất công, dám kiện cáo kẻ ăn cướp để đưa họ vào tù, đồng thời tuyên bố vô tội hay trắng án cho những kẻ cướp thuộc đảng cướp của họ. Đương nhiên kẻ ăn cướp mà lại được bảo vệ bởi ba ngành lập pháp, hành pháp và tư pháp thì họ sẽ tha hồ ăn cướp, một thứ “ăn cướp có licence”, “… có môn bài”, “… có giấy phép”. Đúng là họ “vừa ăn cướp vừa la làng”… Ngay từ khi đảng này vừa nắm được chính quyền, họ đã bắt đầu cướp đoạt của cải, đất đai người dân qua chính sách mang danh “cải cách ruộng đất” nhưng thực chất là “đấu tố địa chủ”. Thật ra, sự giàu có của giới địa chủ bị đấu tố này không thấm vào đâu so với sự giàu có của giới cầm quyền hiện nay tại Việt Nam. Và những tội ác − nếu có − của giới bị gọi là “địa chủ” này chỉ như một sợi lông so với núi tội ác mà giới cầm quyền hiện nay đang gây ra cho dân Việt. Còn biết bao đợt cướp tài sản của người dân qua những vụ hủy tiền, đổi tiền, lùa dân vào hợp tác xã, đánh tư sản mại bản, tổ chức vượt biên bán chính thức, v.v... Sở dĩ giới cầm quyền hiện nay giàu có và ngày càng giàu có hơn hoàn toàn không phải do tài năng hay công sức của họ, mà do sự tham nhũng, cướp bóc, tước đoạt của cải, ruộng đất của người dân trong nước mà có. Rất nhiều đảng viên với lương căn bản chỉ là 3, 4 triệu đồng Việt Nam (# 200, 300 đô la Mỹ) mỗi tháng, nhưng lại giàu gấp bội những người Việt hải ngoại làm ăn thành công nhất. Họ đã ăn cướp, đang ăn cướp và còn tiếp tục ăn cướp cho đầy túi tham không đáy của họ. ● Giới bị cướp là người dân nói chung, trong đó có cả những đảng viên cộng sản chân chính, những công an bộ đội không chấp nhận chế độ độc tài phản dân chủ hiện nay của đảng CSVN. Hễ không nằm trong giới cầm quyền thì đều có thể là nạn nhân của giới ăn cướp. Nói chung, người giàu lẫn người nghèo đều có thể bị giới cầm quyền ăn cướp. Và họ có thể bị cướp dưới rất nhiều hình thức khác nhau: − Người giàu bị cướp vì phải đút lót, hối lộ để công việc làm ăn được dễ dàng, để khỏi bị nhũng nhiễu, gây khó khăn một cách vô cớ. − Việc rút ruột các công trình công cộng khiến cho các công trình này kém chất lượng để các cán bộ cao cấp có thêm tiền vào túi vốn đã đầy ắp cũng là một cách ăn cướp tinh vi. − Việc chặn bớt tiền viện trợ của các quốc gia tiên tiến cho người dân trong nước, chặn bớt tiền cứu trợ các nạn nhân thiên tai… là một cách ăn cướp hết sức nhẫn tâm. − Việc quy hoạch các khu đất để ép người dân trong đó phải dời đi nơi khác với giá đền bù rẻ mạt, để rồi sau đó họ xây nên những trung tâm buôn bán, các khách sạn hay khu giải trí để kinh doanh làm giàu… là một cách ăn cướp táo bạo được luật pháp bảo vệ. − Khi đã có ý định ăn cướp thì với quyền lực gồm cả lập pháp, hành pháp và tư pháp trong tay, thì họ còn nghĩ ra hàng trăm nghìn cách ăn cướp khác nữa, có thể rất tinh vi mà cũng có thể rất sống sượng… Người giàu có mà bị cướp thì không đến nỗi bế tắc, vì họ vẫn còn có của để tiếp tục sống một cách bình thường hay vẫn tiếp tục làm ăn được. Vả lại, người giàu có cũng có nhiều phương cách để tự vệ, như thuê mướn luật sư để bảo vệ mình trước tòa án, dùng tiền để mua chuộc cán bộ hầu tránh những tai họa đáng lẽ sẽ lớn hơn… Nhiều người làm ăn cứ bị công an khu vực, công an quận hay thành phố vòi tiền. Nếu không chịu xì tiền cho họ thì thế nào cũng gặp ít nhiều phiền phức bất lợi cho việc làm ăn của mình. Những đảng cướp khác thường chỉ cướp của những người giàu và ít khi cướp của những người nghèo, vì người nghèo không có nhiều của cải để bị cướp. Người nghèo chỉ có nhà cửa, ruộng vườn, đất đai − nói chung là những bất động sản − để họ bám vào đó mà ở, mà sinh sống, mà làm ăn. Những thứ này những đảng cướp khác có muốn cướp cũng khó, vì cướp những bất động sản thì không dấu đi đâu được, chứng cớ tội phạm sờ sờ ra đó, nên sẽ bị luật pháp của đảng cướp cầm quyền xử lý. Còn đảng cướp CSVN thì nắm tất cả mọi quyền hành trong tay, họ có thể dùng quyền bính, luật pháp, tòa án cùng quân đội công an vốn nằm trong tay họ để cướp đất đai, ruộng vườn của bất kỳ người dân nào. Đối tượng dễ cướp đoạt nhất là dân nghèo, vì họ không có khả năng tự bảo vệ. Chẳng hạn, giới bị bóc lột nhiều nhất là dân tộc thiểu số, vì họ ít khả năng tự vệ nhất. Nói chung, từ nhiều thế kỷ qua, dân tộc thiểu số ít có điều kiện phát triển, ít được tiếp xúc với đời sống văn minh, nên đời sống họ thường kém hơn người Kinh khá nhiều. Nhiều người không biết đọc biết viết, thậm chí nhiều gia đình không biết làm giấy khai sinh cho con, nên cả cuộc đời họ không biết đến sự cần thiết phải có giấy tờ. Vì thế khi bị cướp đoạt đất đai, ruộng vườn là tài sản duy nhất mà họ có thì họ không có cách nào chứng minh được quyền sở hữu của họ trên tài sản họ bị tước đoạt. Và khi bị cướp đoạt tài sản, họ trở nên hoàn toàn trắng tay về đủ mọi phương diện. Khi giới cầm quyền cướp đoạt đất đai, ruộng vườn − vốn là nguồn sống duy nhất của người dân đen − họ không cần biết dân đen bị cướp sẽ sống bằng cách nào, sống chết ra sao. Vì thế, rất nhiều dân đen bị cướp đất đang phải sống vất vưởng, màn trời chiếu đất, sống không ra sống chết không ra chết, mà không biết khiếu nại với ai. Có kêu oan, khiếu kiện thì cũng chỉ như “con kiến mà kiện củ khoai” thôi. Nếu đảng cướp này cứ nắm quyền mãi, thì kết quả là giới cầm quyền cứ ngày càng giàu thêm, còn kẻ bị trị thì ngày càng nghèo thêm. Sự chênh lệch giàu nghèo sẽ ngày càng tăng. Sự chênh lệch bất công này đang là một kho thuốc nổ ngày càng lớn do giới cầm quyền tạo ra, chỉ cần một ngòi nổ là có thể nổ tung, phá tan tành chế độ thối nát bất công hiện nay. Nguyễn Chính Kết Houston, ngày 28/11/2008