Chúng tôi đã gặp nhau
Nguyễn Chính Kết


Từ trái sang phải: Các ông Phương Nam Đỗ Nam Hải,
Nguyễn Chính Kết, Lm Nguyễn Văn Lý và Trần Khuê.

Hôm nay, Lm Nguyễn Văn Lý đã đến phi trường Tân Sơn Nhất để tiễn đưa gia đình hai người cháu mình là Nguyễn Thị Hoa và Nguyễn Văn Dũng lên máy bay sang Mỹ định cư. Vào lúc 13g00, hai gia đình gồm 9 người đã từ giã người thân còn ở lại để vào phòng làm thủ tục lên máy bay. Máy bay sẽ cất cánh lúc 15g00. Cũng vào lúc 13g00, Lm Lý được mời đến một khách sạn ở Sàigòn để tiếp xúc với một số nhân vật cao cấp về an ninh và tôn giáo.

Tuy nhiên, tới phút chót, ngay trước khi lên máy bay, cô Nguyễn Thị Hoa đã bị giữ lại, chưa biết vì lý do gì, và 2 trong số 4 người con của cô đã nhất định theo mẹ ở lại. Còn hai người cháu nữa là Nguyễn Trực Cường và Nguyễn Vũ Việt, như dự định, sẽ lên máy bay sang Mỹ vào thứ tư tuần sau (28-9-2005). Nhưng qua vụ cô Hoa bị giữ lại, ta có thể dự đoán rằng hai người cháu này có được đi định cư tại Mỹ hay không còn tùy thuộc vào thái độ chính trị của linh mục Nguyễn Văn Lý. (Khi loan báo tin này, tôi cũng cảm thấy có thể sẽ xảy ra nhiều bất lợi cho tôi).

Nhân dịp Lm Nguyễn Văn Lý từ Huế vào Sàigòn, Gs Trần Khuê đã mời Lm Lý đến thăm nhà, vì hai người mới chỉ biết nhau qua mạng Internet và chỉ tiếp xúc với nhau qua điện thoại. Dịp này ông cũng mời Ks Đỗ Nam Hải và tôi, Nguyễn Chính Kết, cùng đến.


Từ trái sang phải: Các ông Nguyễn Chính Kết,
Phương Nam Đỗ Nam Hải, Lm Nguyễn Văn Lý và Trần Khuê.

Thế là 4 người chúng tôi cùng gặp nhau lúc 16g30 cùng ngày để hàn huyên trao đổi về những vấn đề của đất nước. Ngoài việc gặp gỡ về thể chất, chúng tôi đã gặp gỡ nhau về tinh thần, và đó chính là trọng điểm cuộc gặp gỡ này. Thật vậy, chúng tôi đã cùng có rất nhiều quan điểm chung về tình trạng đất nước, về hướng đấu tranh cho tự do, dân chủ và hạnh phúc của người dân Việt Nam. Vì thế, cuộc hàn huyên đầy tâm tình đã nối kết chúng tôi lại với nhau chặt chẽ và không ngờ đã kéo dài tới 20g30. Nhìn lại đồng hồ chúng tôi mới sực nhớ Lm Nguyễn Văn Lý còn phải về với gia đình người chị ở Quảng Biên (Trảng Bom, Đồng Nai), cách Sàigòn khoảng 60 km (đi xe gắn máy ban tối phải mất khoảng 2 giờ), nên chúng tôi đã phải kết thúc tại đây để Lm Lý về tới nơi không quá trễ.

Tôi nhận thấy Lm Lý đã khỏe mạnh hơn, trông trẻ ra được mấy tuổi. Bệnh lao phổi của ông đã giảm rất nhiều. Điều đáng mừng là ông vẫn tỏ rất sáng suốt, nhận định rất chính xác. Nói chung chúng tôi đều mạnh khỏe. Hy vọng đó cũng là điều đáng mừng cho cuộc đấu tranh cho tự do dân chủ và cách riêng cho tự do tôn giáo tại Việt Nam.

Sàigòn, ngày 21-9-2005




________________________________________________________________________