DanhRanPhaiDanhVaoDau

Đánh rắn phải đánh vào đầu

Nguyễn Chính Kết

Khi bắt hay giết một con rắn, nếu ta đánh vào thân nó, dù bị thương, nó vẫn có thể sống và tiếp tục quay lại cắn ta. Nhưng nếu đánh vào đầu nó, khiến đầu nó bị tê liệt, thì toàn con rắn trở nên bất động. Trong các trận chiến, khi người chỉ huy trận chiến của bên nào bị tử thương, thì bên đó nắm chắc phần chiến bại.

Thật vậy, trong biến cố 11-11-1960, Nguyễn Chánh Thi đảo chánh Tổng Thống Diệm, nhưng vị lãnh đạo này vẫn an toàn, không sao cả, nên cả chế độ của ông vẫn tồn tại, trong khi ông Thi phải trốn khỏi Việt Nam. Trong cuộc chính biến ngày 1-11-1963, Dương Văn Minh đã quyết tâm giết chết hai anh em TT Diệm, nhờ vậy, cuộc đảo chánh mới thành công. Ông Minh biết rằng nếu để vị Tổng Thống này còn sống, chưa chắc chính phủ do ông Minh thành lập đã tồn tại được. Trong biến cố 30-4-1975, chỉ cần người lãnh đạo VNCH lúc đó tuyên bố đầu hàng, là cả miền Nam bị rơi vào tay Cộng sản. Như vậy, vận mạng của đất nước, của tập thể, tùy thuộc rất nhiều vào những người lãnh đạo.

Bản chất của các tôn giáo là khuyến thiện và chống ác. Bản chất chống ác này vô cùng bất lợi cho một thể chế tàn ác như chế độ CSVN. Vì thế, Việt cộng tìm đủ mọi cách “nắm đầu” các vị lãnh đạo tôn giáo, vì hễ “nắm đầu” hoặc điều khiển được các vị lãnh đạo của một tôn giáo thì hầu như họ cũng khống chế hoặc vô hiệu hóa được khả năng chống ác, chống bất công của toàn bộ tôn giáo ấy.

Các cuộc biểu tình chống Tầu cộng trong các Chúa nhật hai tháng qua sở dĩ thực hiện được là do có những người chủ chốt, huy động, liên lạc, nối kết… Để ngăn chặn những cuộc biểu tình này, Việt cộng cũng chủ trương chiến thuật “đánh rắn phải đánh vào đầu”. Vì thế họ dùng đủ mọi cách tìm cho ra những người chủ chốt này để theo dõi, khống chế, cô lập, vô hiệu hóa mọi hoạt động, nếu cần thì đưa vào tù.

Để đấu tranh chống Việt cộng bán nước, tiếp tay Tầu cộng, thiết tưởng chúng ta cũng cần áp dụng chiến thuật “đánh rắn phải đánh vào đầu”. Cái đầu của “con rắn Việt cộng” chính là Bộ Chính trị của chúng. Vì thế, chúng ta nên tập trung sự phẫn nộ của chúng ta vào Bộ chính trị, gồm những tên chủ chốt trong tội bán nước, tội đồng lõa với Tầu cộng, tội tiếp tay để Tầu cộng xâm chiếm đất nước. Bộ chính trị đã đứng hẳn về phía Tầu cộng và ra lệnh cho tay sai của chúng là công an và quân đội đàn áp những người yêu nước cương quyết bảo vệ lãnh thổ chống lại ngoại xâm. Nếu cứ trải đều sự phẫn nộ của chúng ta lên cả một tập thể -trong đó lẫn lộn kẻ có tội cùng người vô tội, kẻ bán nước lẫn người yêu nước-sẽ không đem lại nhiều hiệu quả.

Tất cả bộ máy đàn áp nhân dân như Quốc hội, Nhà nước, Tòa án, Quân đội, Công an, Mặt trận Tổ quốc, Hội đồng Nhân dân… đều chỉ là công cụ, là tay sai của Bộ Chính trị Việt cộng. Bộ máy công cụ hay tay sai này có tội rất lớn đối với đất nước và dân tộc: thay vì phục vụ nhân dân, họ lại hèn nhát chấp nhận làm tay sai cho bọn bán nước chỉ vì bả danh vọng hay vì miếng cơm manh áo. Chính nhờ bộ máy tay sai này mà Bộ Chính trị Việt cộng mới tồn tại để bán nước, để bóc lột, để đàn áp và cưỡi đầu cưỡi cổ nhân dân.

Tuy nhiên, nếu chúng ta dồn quá nhiều phẫn nộ lên bộ máy công cụ tay sai này, dẫu chúng có bị đánh te tua hay bị chửi rủa thậm tệ, thì Bộ chính trị của chúng vẫn chẳng hề suy suyển. Bộ này vẫn tồn tại để tiếp tục bán nước và cưỡi đầu cưỡi cổ người dân. Vả lại, bọn tay sai này dù có độc ác bách hại hay chống lại chúng ta mạnh mẽ tới đâu, chúng cũng chỉ là nạn nhân của chế độ cộng sản, của Bộ chính trị.

Muốn vô hiệu hóa Bộ chính trị là bọn chủ chốt bán nước, chúng ta cần phải cô lập chúng khỏi bộ máy tay sai của chúng. Muốn thế, chúng ta phải làm sao để tay sai của chúng, là quân đội, công an, các đoàn thể… hiểu rõ họ đang bị bộ chính trị lợi dụng trong ý đồ bán đất nước cho Tầu cộng, khi chúng ra lệnh cho họ đàn áp những người biểu tình yêu nước. Hãy làm sao để họ thấy rằng một khi đất nước lọt vào tay Tầu cộng, thì trước tiên Tầu cộng đem họ ra làm “vật tế thần” hầu xoa dịu nỗi căm phẫn của dân chúng vốn thù ghét họ vì những hành vi quá độc ác của họ đối với dân chúng. Việc họ hợp tác với bộ chính trị trong việc bán nước cho Tầu cộng, họ chỉ được trả lương để đủ sống hoặc để làm giàu trong hiện tại. Nhưng tương lai của họ thì rất bi đát, vì sau khi bộ chính trị đã đạt được mục đích của chúng, thì số phận họ sẽ y hệt như con chó săn: sau khi săn hết thú rừng rồi, thì chính nó cũng bị cho vào nồi (1*). Họ đã quá hiểu chính sách “vắt chanh bỏ vỏ” của cộng sản, chính họ cũng đã từng áp dụng chính sách ấy với người khác, nhưng có lẽ họ chưa ngờ được rằng chính họ sẽ là nạn nhân của chính sách “bỏ vỏ” ấy. Và khi Tầu cộng chiếm được đất nước, thì chính họ và con cháu họ cũng bị Tầu cộng ức hiếp, đàn áp.

Tóm lại, trong cuộc đấu tranh này, chúng ta cần phải xác định cho thật rõ, kẻ thù của toàn dân tộc chính là những tên bán nước trong Bộ chính trị. Chúng cũng chính là kẻ thù của những kẻ đang cam tâm và mù quáng làm tay sai cho chúng. Chúng đang lợi dụng sức lực, công lao, thậm chí xương máu của họ để bán nước và làm giàu trên sự khốn khổ của toàn dân, để rồi chính họ cũng bị toàn dân căm thù oán ghét. Chúng ta cần giúp họ nhận ra kẻ thù đích thực của họ. Hãy kéo họ về cùng một chiến tuyến với chúng ta hầu cùng chống lại kẻ thù chung, thay vì đẩy họ về phía kẻ thù, làm cho kẻ thù đông hơn, mạnh hơn. Hãy sáng suốt và hữu hiệu trong cuộc đấu tranh cam go này.

Houston, ngày 31-7-2011

Nguyễn Chính Kết

________________

(1*) Như lời Phạm Lãi nói với Văn Chủng: “Chim đã hết thì cung tốt phải cất, thỏ khôn đã chết thì chó săn bị nấu”. Gương Câu Tiễn giết Văn Chủng, Lưu Bang giết Hàn Tín, Tiêu Hà còn sờ sờ trong lịch sử. Những kẻ bị giết đều là những người có công vô cùng lớn đối với những người giết họ.


TRỞ VỀ MỤC LỤC

______________________________________________________________________